Hoàng hậu lười chương 66

Posted: Tháng Năm 21, 2012 in Hoàng hậu lười - Hiểu Nguyệt
Thẻ:, , ,

Chương 66:

 

 

Lúc Đỗ Hiểu Nguyệt hồi cung, đã sau giờ ngọ. Theo thói quen của rất nhiều người, mùa hè sau giờ ngọ đều đã ngừng mọi công việc, nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhưng hôm nay trăm quan lại Phỉ Á quốc lại quỳ gối trước ngọ môn.

“Bẩm Hoàng thượng! Các đại thần quỳ gối trước ngọ môn, cầu Hoàng thượng trừng phạt Hoàng hậu nương nương.” Thanh âm kinh ngạc của thị vệ truyền vào bên trong xe ngựa, “Bọn họ chặn lại đường hồi cung.”

“A! Xem ra ta thật đúng là khiến người người muốn giết!” Đỗ Hiểu Nguyệt gằn từng chữ, nhẹ cười, nghiêng mắt nhìn Đàm Văn Hạo ngồi một bên, “Nhìn điệu bộ của bọn họ, ngươi hôm nay không đáp ứng họ, chỉ sợ họ sẽ không bỏ qua! Đã nghĩ biện pháp trừng phạt ‘tội phạm’ này như thế nào chưa?”

“Truyền lệnh xuống, mệnh bọn họ đến Chiêu Dương trong cung đợi trước!” Đàm Văn Hạo không để ý đến Đỗ Hiểu Nguyệt trào phúng, lẳng lặng ra lệnh thị vệ trước mặt, “Sai người đi đón Tuyên Võ Vương, Đỗ tể tướng cũng mời tới!” Truyền đạt hết mệnh lệnh, Đàm Văn Hạo mới xoay người với Đỗ Hiểu Nguyệt, bình tĩnh nói, “Nguyệt Nhi, nàng yên tâm, không ai có thể làm nàng tổn thương nàng!”

“Có cái gì lo lắng? Ta không thẹn với lòng, không sợ đi đường đêm!” Đỗ Hiểu Nguyệt hừ một tiếng, cũng chẳng muốn cường điệu vấn đề xưng hô của Đàm Văn Hạo, người này lúc ở chợ, cứ một câu Nguyệt Nhi hai câu Nguyệt Nhi, sau vô số lần sửa miệng, Đỗ Hiểu Nguyệt quên làm cái loại việc lãng phí miệng lưỡi này, dù sao chỉ là gọi một cái tên, chỉ cần quên yếu tố buồn nôn của nó, cũng không có gì lớn lao. “Để cho bọn họ cứ việc phóng ngựa lại đây, binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, ta tự có biện pháp!”

Khi Đỗ Hiểu Nguyệt theo Đàm Văn Hạo bước vào chính điện Chiêu Dương cung, văn võ bá quan sớm đã đợi từ lâu. Sau khi cung thỉnh thánh an, Đàm Văn Hạo đương nhiên ngồi trên vị trí chính thượng, đồng thời giao đem hội thẩm lần này cho Đàm Văn Bác đặc biệt làm chủ. Tất cả cung nữ Chiêu Dương cung đều bị dẫn vào, quỳ cùng một hàng với Đỗ Hiểu Nguyệt ở giữa chính điện.

“Hoàng hậu mới tang mẫu, thương tâm quá độ, ban ngồi chịu thẩm.” Đàm Văn Hạo mặt không chút thay đổi nói, trong thanh âm uy nghiêm không nàng phản bác, thản nhiên liếc mắt nhìn quần thần bất mãn, bọn họ liền an phận ngồi ở một bên nghe thẩm.

Đỗ Hiểu Nguyệt không chối từ cũng không tạ ơn, ngồi thoải mái trên ghế, chuẩn bị tinh thần, chuẩn bị xem làm trò, liếc mắt thấy Đỗ Khang Vĩnh cũng là vẻ mặt thản nhiên mà ngồi, khóe miệng không khỏi nhẹ giật về bên trái, lại nghiêng người tựa vào ghế, làm ra một bộ dáng thương tâm quá độ.

Đàm Văn Bác không bỏ qua mỗi một biểu hiện trên mặt Đỗ Hiểu Nguyệt, thấy nàng thỉnh thoảng lại lau khóe mắt, đang phỏng đoán  nàng là đang thực sự khóc hay là làm bộ cho Đỗ Khang Vĩnh xem. Nhìn thoáng qua cung nhân quỳ gối giữa chính điện, Đàm Văn Bác thản nhiên nói một câu: “Bổn vương phụng mệnh thẩm tra vụ án độc hại Lý quý phi, bởi vì Lý quý phi thân thể yếu đuối, không thể đến Chiêu Dương cung nghe thẩm, cho nên Lý thượng thư lúc này làm nhân chứng đi!” Tiện đà đi tới vị trí của mình ngồi xuống, chậm rãi uống nước, tiếp theo rút ra một quyển sách từ trong tay áo, bắt đầu chậm rãi lật xem, không liếc mắt nhìn Đàm Văn Hạo một cái, cũng không liếc mắt nhìn triều thần và cung nhân quỳ trên mặt đất một cái.

Thấy điệu bộ này, Đỗ Hiểu Nguyệt chỉ biết Đàm Văn Bác tại có chủ ý gì rồi, giương mắt liếc mắt nhìn Đàm Văn Hạo một cái, không biết hắn lấy một quyển sách từ đâu ra, cũng chậm rãi lật xem. Ngay lúc Đỗ Hiểu Nguyệt chuẩn bị cúi đầu, bắt đầu ngủ, lơ đãng nhìn thấy bìa quyển sách Đàm Văn Hạo đang cầm trên tay, bỗng chốc thấy chữ giản thể từ trái tới phải viết “Túm chi hồng hạnh xuất tường lai” ! Vừa nhìn một cái, cơn buồn ngủ của Đỗ Hiểu Nguyệt hoàn toàn biến mất, ngón tay bấu chặt vào thành ghế, không thể vươn ra, chỉ vào Đàm Văn Hạo, gương mặt đã trắng bệch mang theo sắc hồng, mặt cắt không một chút máu —— hắn là tìm thấy quyển sách này ở đâu?! Đây chính là tuyệt bản mà giấu kìn. Vì nội dung quá mức trưởng thành nên nhét dưới giường, không nghĩ tới cư nhiên rơi vào tay hắn!

Quần thần vừa thấy loại tình huống này, mặc dù khó hiểu Hoàng thượng cùng Vương gia đang diễn trò gì, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, đành phải an phận ngồi; cung nhân quỳ trên mặt đất vẫn đợi Vương gia tự mình thẩm vấn, đáng tiếc một lúc lâu cũng không có một âm thanh nào, không thể làm gì khác hơn là len lén ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hoàng thượng cùng Vương gia ngồi ở thượng vị và tả thượng vị, thấy hai người đều cầm sách chậm rãi lật xem, cũng chỉ có thể an phận, lẳng lặng quỳ ở đó, vẫn không nhúc nhích.

Thoáng một cái một canh giờ đã trôi qua, ánh nắng đã xuyên vào trong điện, các cung nữ bắt đầu quỳ không được nữa, quần thần các cũng có chút ngồi không yên, bắt đầu thấp giọng thì thầm muốn đứng lên. Trong điện, chỉ có bốn người đang lẳng lặng ngồi một lúc lâu, an tĩnh nhất: Đỗ Khang Vĩnh vẫn là vẻ mặt thản nhiên, không nói một tiếng, thỉnh thoảng còn uống trà; Đàm Văn Bác còn đang chậm rãi lật sách, chưa ngẩng lên lần nào; Đàm Văn Hạo cũng lật sách trong tay xem, cũng không nâng mắt lên;

Còn Đỗ Hiểu Nguyệt suy nghĩ, hai mắt bốc hỏa mà trừng trừng nhìn Đàm Văn Hạo, không ngừng mấp máy môi: “Đây là loại người gì, mười lăm trang gió trăng tiểu thuyết mà cũng mất hai tiếng đồng hồ để đọc sao? Cần phải tỉ mỉ như vậy sao? Nhìn hắn như vậy, còn không ngừng gật đầu, có ý gì? Có phải có cảm tưởng gì hay không?” Khi Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ đến hai không gian khác nhau, mặt càng lại tím lên —— trên sách đó, hình như mình cầm bút miêu tả quá mức trần trụi không hợp với tình huống thực tại! Nếu như hắn cho rằng mình tư xuân hoặc là háo sắc rồi cố ý đem quyển sách này tới, vậy quá mất mặt rồi! Suy nghĩ đến điểm này, Đỗ Hiểu Nguyệt thật là muốn đâm vào đậu hũ mà chết, hoặc là đào một cái hố chôn chính mình xuống!

Lại qua nửa canh giờ, mắt Đỗ Hiểu Nguyệt sắp sửa trừng mãnh liệt, nước miếng các quần thần sắp sửa càng phun càng nhiều, Đỗ Khang Vĩnh sắp sửa uống đến chén trà thứ hai mươi, chân các cung nữ sắp sửa quỳ đến gãy, Đàm Văn Bác rốt cục cũng giương mắt lên, thấy cung nhân quỳ trên mặt đất, thoáng kinh ngạc, tiếp theo xin lỗi cười cười: “Ồ, bổn vương đọc sách say mê quá, đã quên các ngươi vẫn đang quỳ đây.” Lại quay đầu, đứng dậy, khom người thi lễ với Đàm Văn Hạo, “Thần đệ vì đọc sách mà đã quên việc hoàng huynh giao cho. Xin hoàng huynh đừng trách cứ!”

“Trẫm cũng là đọc sách say mê quá. Cũng đã quên việc này, đương nhiên sẽ không trách cứ hoàng đệ.” Khi Đàm Văn Hạo nói chuyện, còn phe phẩy quyển sách trên tay hướng Đỗ Hiểu Nguyệt, vẻ mặt tươi cười chậm rãi nói.

Khiêu khích! Khiêu khích trắng trợn! Đỗ Hiểu Nguyệt ra sức trừng mắt với Đàm Văn Hạo. Lại nhìn Đàm Văn Bác, chờ hắn biểu diễn tiếp.

“Tạ ơn hoàng huynh.” Đàm Văn Bác thi lễ lần nữa, xoay người, chậm rãi đi thong thả đến chính giữa, nhẹ nhàng nói, “Các ngươi trước đứng lên đi!” .

Cung nhân chân sắp vì quỳ mà gãy vừa nghe lời ấy của Đàm Văn Bác, lập tức chậm rãi đứng lên, còn thỉnh thoảng lại len lén đấm chân, nhéo thắt lưng. Lúc này lại nghe thấy Đàm Văn Bác nghiêm khắc khiển trách một tiếng: “Bổn vương là cho người hạ độc đứng lên, người không hạ độc quỳ xuống cho bổn vương!”

“Bùm” một tiếng, trong trong không gian an tĩnh, đúng là đặc biệt rõ ràng. Lúc mọi người vừa nhìn, là thiếp thân nha đầu Thanh Trúc của Đỗ Hiểu Nguyệt. Ngay sau đó, Đàm Văn Bác lại mở miệng: “Cung nhân còn lại lui ra, Thanh Trúc lưu lại!”

“Thanh Trúc, ngươi có chuyện muốn nói?” Đàm Văn Bác lạnh giọng hỏi.

“Ta… Nô tỳ…” Thanh Trúc sợ hãi ngẩng đầu nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt một cái, lại nhìn Đỗ Khang Vĩnh một cái, cuối cùng lại đem ánh mắt rơi tên trên mặt đất. Mặc dù cố gắng   trấn định, nhưng thanh âm vẫn run run rẩy rẩy, lo lắng cũng không đủ, “Nô tỳ không hạ độc!”

“A, bổn vương có nói ngươi hạ qua độc sao? Ngươi như vậy có phải chưa đánh đã khai hay không?” Đàm Văn Bác lạnh lùng hỏi  .

Thanh Trúc lần nữa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt một cái, cúi đầu, bắt đầu rơi lệ, yên lặng khóc.

“Thanh Trúc, không sao! Không làm thì không làm, có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm cho ngươi!” Đỗ Hiểu Nguyệt đột nhiên nói một câu như vậy, “Nhưng mà, ta còn muốn hỏi ngươi một câu, thư ngươi viết ba ngày trước thật sự là viết cho bạn trai, à, là thanh mai trúc mã hay là người nhà ngươi sao?”

“Có cái phải, có cái không phải!” Thanh Trúc thanh âm nghẹn ngào nói.

“‘Thái giám’ liên hệ với ngươi là ai?” Đỗ Hiểu Nguyệt lạnh giọng hỏi, “Ta đã gặp qua người nọ ba lần, mặc dù mỗi lần đều là một khuôn mặt khác nhau, nhưng là cùng một đôi mắt —— biểu diễn dịch dung này, hắn còn chưa chơi đến thành thạo đã xuất sư rồi?”

“Ta không biết hắn là cùng một người.” Thanh Trúc lại hồi đáp một câu như vậy, đầu lại càng cúi thấp, nước mắt lại tí tách rơi trên mặt đất.

“A! Thanh Trúc, ngươi rất ngốc nghếch, ngươi có thể đã quên, trong hoàng cung này có người chuyên quản thư cửa cung nhân, bởi vì ngươi mỗi lần gửi thư lại giao cho những người có gương mặt khác nhau, cho nên, ta sai người tra xét —— thư của nhà ngươi là từ bên kia gửi đi, lại là nửa tháng một phong; nhưng ngươi đưa thư cho ‘trúc mã’ của ngươi là một ngày một phong, có khi là ba ngày một phong —— thật không biết người nọ thay ngươi truyền tin có năng lực gì, cư nhiên đem hoàng cung trở thành cái chợ, một ngày đi dạo một lần!” Đỗ Hiểu Nguyệt dương môi cười lạnh.

Thanh Trúc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác thẳng tắp mà nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, cảm thấy không thể tin nổi, Đỗ Hiểu Nguyệt ngày thường chuyện gì cũng không thèm để ý, cư nhiên có thể tinh tường biết chính mình mỗi ngày đều đưa tin cho hắn!

Mà Đàm Văn Hạo một bên lại thản nhiên mở miệng, có chút thú vị: “Hoàng hậu, dù thế nào, cũng không thể so sánh hoàng cung với chợ được!”

“Vậy so với cái gì? Nhà xí? Một ngày một lần, thỉnh thoảng còn bị tiêu chảy?” Đỗ Hiểu Nguyệt bình tĩnh hỏi ngược lại. Mà một câu nói đó, làm cho Đỗ Khang Vĩnh một bên vẫn đang vững vàng uống trà ‘phốc’ một tiếng phun trà tới, ướt cả vạt áo, Đỗ Hiểu Nguyệt bất vi sở động, cũng không đưa khăn qua, ngược lại cười nói, “Xin lỗi, không đọc sách vài ngày, nói chuyện có chút thô tục rồi, nhưng nói rõ được vấn đề Thanh Trúc đưa thư tình rất thường xuyên, mà hành của người đưa tin kia cũng quá quỷ dị.”

Đỗ Khang Vĩnh sắc mặt trắng nhợt. Hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, Đỗ Hiểu Nguyệt lại coi như không nhìn thấy, ngược lại còn đưa tay phủi bụi trên quần áo. Mà quần thần, đặc biệt là Lý thượng thư đã bắt đầu nghiêm mặt, nữ nhân như vậy cũng có thể lên làm hoàng hậu, thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!

Nguyên văn: 烧了入辈子的高香了, mình không biết dịch thế nào cho phải, đành dịch theo văn cảnh, nếu ai có câu nào hợp lý hơn thì nói nhé ^^

“Hoàng hậu nương nương, ý của người, thần đã rõ ràng rồi.” Đàm Văn Bác tiếp nhận nói. Rất đúng lúc kết thúc cảnh tượng giương cung bạt kiếm không tiếng động của Đỗ Hiểu Nguyệt cùng Đỗ Khang Vĩnh, “Thanh Trúc, ngươi trả lời sao với nghi vấn Hoàng hậu đề cập, thư của ngươi là viết cho người nào? Sứ giả của ngươi là ai?” Điểm này, vẫn không có phát hiện ra, người trong hoàng cung nhiều lắm, nếu như tra xét tỉ mỉ, chỉ sợ là lực bất tòng tâm! Không nghĩ, nhìn như cái gì cũng không để ý như Đỗ Hiểu Nguyệt cư nhiên phát hiện ra vấn đề này! Chỉ với điểm này, đã phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

“Thanh Trúc không thể nói!” Thanh Trúc mãnh liệt lắc đầu, nước mắt giống như nước rơi đầy mặt.

“Không thể nói? Có gì không thể nói? Chỉ bằng điểm này, có thể cho ngươi ba mươi đại bản tử!” Đàm Văn Bác lạnh giọng, “Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi ở đây lừa gạt mọi người sẽ tốt cho ngươi sao? Có lẽ người ngươi muốn bảo vệ, đã sớm mất mạng!”

“Sẽ không!” Thanh Trúc chợt trừng lớn mắt, mắt tràn đầy nước thẳng tắp nhìn Đàm Văn Bác, “Bọn họ vẫn còn!”

“Bọn họ là ai? Người nào là bọn họ?” Đỗ Hiểu Nguyệt vững vàng nói. Hỏi tiếp, nhân tiện đã quên mất bây giờ nàng cũng là người chịu thẩm.

“Bọn họ là. . .” Thanh Trúc nói đến một nửa lại không nói nữa, môi cắn chặt nhiều do dự và lo sợ.

Nha đầu kia vẫn thủ tốt lắm! “Thanh Trúc. Ngươi thực làm cho ta thất vọng rồi!” Trong lời nói của Đỗ Hiểu Nguyệt không có một tia tức giận, chỉ có nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên quét mắt liếc nàng một cái. Trong mắt lại tràn đầy bi thương, “Thanh Trúc, ta tự nhận là đối đãi ngươi không tệ, trong lòng ta, chưa bao giờ xem ngươi là nha đầu, thậm chí ngay cả khế ước bán thân của các ngươi cũng có ý định trả lại cho ngươi, trả cho ngươi khi xuất cung, ngươi nhưng lại. . . Ai! Kỳ thật việc này, ngươi không nói cũng được, ta bây giờ chỉ muốn biết, ngươi hãm hại ta như vậy, có chỗ nào tốt?”

“Tiểu thư tốt với Thanh Trúc, Thanh Trúc vĩnh viễn ghi tạc trái tim.” Thanh Trúc mạnh mẽ dập đầu, khóc nức nở mang theo tuyệt vọng, “Thanh Trúc cũng không muốn thương tổn tiểu thư, chỉ là…” Nói tới đây, Thanh Trúc khẽ cắn môi, tiếng khóc cũng nhỏ đi, trong ánh mắt bình tĩnh đã là một mảnh rõ ràng, “Hoàng thượng, Vương gia, xin nghe Thanh Trúc một lời, độc trong nước trà là nô tỳ hạ, việc này không quan hệ với nương nương, Hoàng thượng, Vương gia, Thanh Trúc nguyện ý tiếp nhận tất cả trừng phạt.”

“Hừ! Ngươi nói không quan hệ liền không quan hệ?” Lý thượng thư lạnh giọng chất vấn. “Nàng là chủ tử nhà ngươi, ngươi tự nhiên muốn giữ gìn nàng! Hay là nàng cho ngươi cái gì tốt, để ngươi giữ gìn nàng?”

“Tiểu thư chưa cho nô tỳ cái gì! Là nô tỳ tại hãm hại tiểu thư!” Thanh Trúc vội vàng phủ nhận.

“Vậy ngươi nói một chút. Ngươi vì sao phải hãm hại chủ tử nhà ngươi?” Lý thượng thư không phục.

Đối mặt với chất vấn của Lý thượng thư, thân thể Thanh Trúc lần nữa mềm nhũn, cúi đầu, không nói một lời.

“Cũng không nói ra được đi!” Lý thượng thư đứng lên. Lạnh lùng nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, lại khom người hướng Đàm Văn Hạo hành lễ, “Bẩm Hoàng thượng. Lão thần cho rằng. Chuyện độc hại hoàng tử lần này chính là Hoàng hậu Đỗ Hiểu Nguyệt sai nha đầu Thanh Trúc của nàng gây nên, xin Hoàng thượng định đoạt!”

“Thượng Thư đại nhân!” Đỗ Hiểu Nguyệt chậm rãi đứng lên, đi thong thả hai bước về phía trước, trâm vàng trên đầu nhẹ va vào nhau. Tiếng kêu thanh thúy ở trong điện an tĩnh này nhẹ truyền đi. “Thượng Thư đại nhân có chứng cớ gì nói rõ độc này chính là bổn cung sai Thanh Trúc hạ? Độc phát hiện trong Chiêu Dương cung không sai. Thanh Trúc cũng thừa nhận độc này là nàng hạ cũng không sai. Thanh Trúc là nha đầu của bổn cung càng không sai. Nhưng chỉ bằng điểm này là có thể nói rõ độc này là bổn cung sai sử nàng hạ? Thượng Thư đại nhân có phải rất cắt câu lấy nghĩa rồi rồi hay không?”

“Hừ, tự xưng bổn cung, đừng quên. Ngươi còn là tội phạm trong Tông Thẩm cục. Là hung thủ sát hại hoàng tử!” Lý thượng thư nhớ tới ngày hôm qua thấy bộ dáng hấp hối của nữ nhi nhà mình. Trong lòng liền đau. Nhìn hung thủ hạ độc này đứng ở chỗ này kiêu ngạo. Thật muốn xông lên tát nàng một cái!

“A! Vậy Thượng Thư đại nhân cho rằng bổn cung nên tự xưng cái gì?” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhẹ  hỏi ngược lại, “Thượng Thư đại nhân cũng đừng quên, Hoàng thượng vẫn chưa đem ấn phượng từ chỗ bổn cung đi, nói cách khác, cho dù bổn cung bị tống vào Tông Thẩm cục, nhưng bổn cung vẫn là quốc gia chi mẫu Phỉ Á quốc này!” Nói xong lời cuối cùng. Đỗ Hiểu Nguyệt lơ đãng đề cao thanh âm. Trên mặt đã không còn vẻ tươi cười. Vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn tất cả quan viên, mà một cái liếc mắt này, cũng làm cho toàn thân bọn quan viên này lạnh run một chút, “Việc hôm nay, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ: nói lớn, chính là quan hệ đến vấn đề người thừa kế hoàng gia, nhưng mà bổn cung nghĩ muốn làm rõ một điểm, Thượng Thư đại nhân một câu hoàng tử hai câu hoàng tử, chẳng lẽ Thượng Thư đại nhân có thể cam đoan cái thai Lý quý phi đang mang nhất định là long tử?! Nói nhỏ, bất quá cũng chỉ là chuyện trong nhà, chuyện vợ lớn vợ nhỏ tranh chấp, điểm này, bổn cung nghĩ mỗi một vị đang ngồi đều có nhị phòng tam phòng và vân vân đi! Chẳng lẽ đám vợ lớn vợ nhỏ trong nhà các ngươi mỗi người đều là nga hoàng nữ anh, ở chung hòa hợp, chưa từng có nửa điểm tranh chấp? Sợ rằng không phải đi, theo bổn cung biết, có người vì tranh phu, có khối người đánh mất mạng nhỏ! Thế nào lại không có nghe cũng không gặp người nào người đem vợ của chính mình ra hỏi cung, cho toàn bộ người trong thiên hạ đến thẩm vấn một phen?”

Nga hoàng nữ anh: ý chỉ người phụ nữ vừa đẹp người vừa tốt nết.

“Đỗ Hiểu Nguyệt, ngươi nói cho rõ ràng. Cái gì gọi cam đoan nhất định là long tử?” Lý thượng thư tức giận. Nghe ý của Đỗ Hiểu Nguyệt. Nàng hình như là đang nói cái thai nữ nhi nhà mình đang mang không phải là hoàng tử.

Tự diện ý tứ!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhạt, chậm rãi đi thong thả đến bên người Lý thượng thư, thấp giọng thì thầm, “Nói một chút, không nhất định phải bóc trần mặt nạ của nhau, có cơ hội, lão nhân gia ngài có thể tự mình tìm nữ nhi bảo bối của ngươi nói chuyện —— Hoàng thượng không có so đo. Đó là hắn còn xem trọng mặt mũi của ngươi; nếu như ngươi nhất định phải tranh chấp với ta không tha. Đến lúc đó cũng đừng oán ta hạ thủ không lưu tình!” Đỗ Hiểu Nguyệt ngẫm nghĩ qua, tuyệt tử thang này nếu như thật có thuốc đối phó dễ dàng như vậy, vậy tuyệt kỹ hoàng gia này cũng không hơn gì rồi, mà con nối dõi hoàng gia sợ sớm đã có thể khắp thiên hạ rồi.

Tự diện ý tứ: ý hiện hết trên mặt chữ

“Ngươi…” Lý thượng thư lần này xem như thực rõ ràng ý tứ trong lời nói của Đỗ Hiểu Nguyệt. Muốn nói gì, nhưng vừa lại phát hiện mình thật đúng là không có cách khác, coi như là nữ nhi nhà mình, cũng không biết nàng ở trong hoàng cung này xảy ra chuyện gì.

“Hoàng hậu, đừng đùa được quá mức phát hỏa!” Đàm Văn Hạo thấy Lý thượng thư trợn trừng mắt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, mặt hết tím rồi lại xanh, không thể làm gì khác hơn là kịp thời ngăn Đỗ Hiểu Nguyệt lại, miễn cho Lý thượng thư thật sự bộc phát tức giận.

Đàm Văn Hạo mặc dù là thản nhiên nói một câu như vậy, nhưng nghe ra ý tứ trong đó, Hoàng thượng là đang dung túng Hoàng hậu. Nếu không vì sao phải chờ Hoàng hậu kích thích Lý thượng thư nổi giận rồi, mới dừng lại trò khôi hài này?!

“Khụ!” Đàm Văn Bác cũng nói tiếp, cực lực muốn nhịn cười, lên tiếng nói, “Bây giờ tiếp tục thẩm tra vụ án Thanh Trúc đầu độc. Thanh Trúc, ngươi vì sao phải hạ độc trong nước trà? Ngươi nói ngươi là hãm hại hoàng hậu, vậy là ai sai ngươi làm như vậy?”

“Thanh Trúc không thể nói!” Thanh Trúc chỉ là một mực lắc đầu, khóc ngã xuống đất, “Thanh Trúc chỉ cầu chết, Thanh Trúc không biết gì hết!”

Hảo nha đầu! Càng thủ càng chặt, cư nhiên thà chết không nói! Chẳng lẽ mạng người nọ so với mạng chính ngươi còn quan trọng hơn sao? Đỗ Hiểu Nguyệt nhẹ thở dài một hơi, chậm rãi ngồi lại vị trí của mình, nhẹ nhàng nói thầm: “Cho dù bây giờ không thể làm gì ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, tất cả nợ nần, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi! Kể cả khoản nợ của Tương Lương!”

Một bên Đỗ Khang Vĩnh chén trà trong tay đột nhiên rơi trên mặt đất, nát, nước trà dần dần ẩm ướt chiếc giầy thêu hoa của Đỗ Hiểu Nguyệt. “Xin lỗi. Lão thần nhất thời thất thủ rớt chén trà. Xin Hoàng thượng đừng trách cứ.” Đỗ Khang Vĩnh chậm rãi đứng lên, bình tĩnh thi lễ về phía Đàm Văn Hạo.

“Chư vị ái khanh, bây giờ chuyện đã biết rõ ràng rồi. Hạ độc Lý quý phi không phải Hoàng hậu, là có khác người khác làm, như vậy phóng thích Hoàng hậu vô tội, đưa về Chiêu Dương cung.” Đàm Văn Hạo thẳng người, trong thanh âm thản nhiên không cho phản bác, “Trẫm mệt mỏi, các khanh bình thân đi! Án này ngày khác lại thẩm tra!”

Chúng thần mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không dám cãi lời. Lĩnh mệnh rời đi. Lý thượng thư cùng Đỗ Khang Vĩnh đều trừng mắt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, mới tức giận rời đi. Khi Đàm Văn Bác đưa thị vệ tới muốn dẫn Thanh Trúc đi. Đỗ Hiểu Nguyệt vội vàng ngăn cản: “Vương gia, chậm đã, ta có lời muốn hỏi Thanh Trúc!”

Bình luận
  1. Shjn chan nói:

    cái con này m lười thế hả??????????????????????? 2 tuần chưa có chap mới là sao?????????????????????????????????? học tập t kia kia *chỉ chỉ* chăm vậy đó!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

  2. Tao còn bao nhiêu việc phải làm, học hành thi cử nữa chứ! Hứ!

Bình luận về bài viết này